Phép điệp trong tiếng Anh – Loose/Cumulative sentences

Posted on

Clip by Cristian Petre Moldovan on Youtube. Thanks for sharing.


Definition

A loose sentence, also called a cumulative sentence, begins with a main clause that is followed by phrases and/or clauses that modify the main clause. These phrases or clauses add information to the main or independent clause.

Examples

  • I went to the movies yesterday, bought candy, and shopped at the mall.
  • He might consider paying the higher fees at a private university, if the teacher/student ratio is small, the teachers are highly qualified, and the job placement rate is high.
  • Florida is a great vacation spot for families, with Disney World, Universal Studios, and Sea World.
  • I could tell my mother was upset from her tapping foot and her stern expression.
  • The fire alarm went off, making a loud clanging noise, startling everyone, and causing some people to knock over their chairs.
  • The elephants proceeded on their walk, pounding the dry dirt, and swinging their trunks.
  • You can pass all your classes with good study habits and good attendance.
  • The Libertarian had a good showing at the polls, considering she joined the race after the others and had limited funds to spend.
  • The renovated mall is finally opening today, with an ice skating rink and a multiplex theater.
  • Having a clogged air filter on your HVAC system can cost you money in several ways, including repair bills, inefficiency, and dirty air.
  • Wolves are important in a habitat because they control the numbers of elk, which in turn allows trees to mature so they can offer shelter to birds and insects.
  • He decided to major in science, even though he really wanted to study art, philosophy, and religion.
  • Lewis and Clark finally made it to the Pacific coast, after bitter winters and a close call with the Sioux Indians.
  • She finally finished her project after many long nights and a lot of hard work.
  • Bill took a day off from work without permission and without telling anyone.
  • The couple soon became very fond of each other, due to his sense of humor and her fun-loving attitude.
  • John made some great discoveries on his archaeological dig, including a piece of pottery and clay tablets.
  • We had a wonderful vacation, seeing Fiji, snorkeling, and staying in a cute bungalow.
  • I like all kinds of music, rhythm and blues, rock, and hip hop.
  • He was offered a sponsorship after winning three gold medals at the Olympics and breaking the existing record for the backstroke.
  • I would gladly give a good tip to a waiter considering he is friendly, the order is accurate, and he checks on me often.
  • The spoiled cat started meowing when he didn’t get his treat at the usual time.
  • I spotted a flock of geese flying overhead, honking and making their way to the lake.
  • My car just had a full tune-up with a new air filter, an oil change, and new spark plugs.
  • Her team was victorious, in spite of the weather, and after several injuries.
  • He finally landed his dream job, after hundreds of applications, dozens of interviews, and his willingness to start with a smaller salary and move up.
  • I like everything about this painting, even though I usually don’t like this particular artist.
  • Autumn is my favorite time of year, the colors of the leaves, the crisp morning air, and the promise of winter snow.

View original

 

Caution: Avoid a succession of loose sentences

This rule refers especially to loose sentences of a particular type, those consisting of two co-ordinate clauses, the second introduced by a conjunction or relative.  Although single sentences of this type may be unexceptionable, a series soon becomes monotonous and tedious.

An unskillful writer will sometimes construct a whole paragraph of sentences of this kind, using as connectives and, but, and less frequently, who, which, when, where, and while, these last in non-restrictive senses.

The third concert of the subscription series was given last evening, and a large audience was in attendance. Mr. Edward Appleton was the soloist, and the Boston Symphony Orchestra furnished the instrumental music. The former showed himself to be an artist of the first rank, while the latter proved itself fully deserving of its high reputation. The interest aroused by the series has been  very gratifying to the Committee, and it is planned to give a similar series annually hereafter. The fourth concert will be given on Tuesday, May 10, when an equally attractive programme will be presented.

Apart from its triteness and emptiness, the paragraph above is bad because of the structure of its sentences, with their mechanical symmetry and sing-song. Contrast with them the sentences in the paragraphs quoted under Rule 10, or in any piece of good English prose, as the preface (Before the Curtain) to Vanity Fair.

If the writer finds that he has written a series of sentences of the type described, he should recast enough of them to remove the monotony, replacing them by simple sentences, by sentences of two clauses joined by a semicolon, by periodic sentences of two clauses, by sentences, loose or periodic, of three clauses–whichever best represent the real relations of the thought. (The Elements of Style)

View original


Phép điệp trong tiếng Việt:

DỤ CHƯ TỲ TƯỚNG HỊCH VĂN

(thường gọi là Hịch Tướng Sỹ)

Hưng Đạo Đại Vương Trần Quốc Tuấn

Ta thường nghe: Kỷ Tín đem mình chết thay, cứu thoát cho Cao Đế; Do Vu chìa lưng chịu giáo, che chở cho Chiêu Vương; Dự Nhượng nuốt than, báo thù cho chủ; Thân Khoái chặt tay để cứu nạn cho nước. Kính Đức một chàng tuổi trẻ, thân phò Thái Tông thoát khỏi vòng vây Thái Sung; Cảo Khanh một bầy tôi xa, miệng mắng Lộc Sơn, không theo mưu kế nghịch tặc. Từ xưa các bậc trung thần nghĩa sĩ, bỏ mình vì nước, đời nào chẳng có ? Ví thử mấy người đó cứ khư khư theo thói nhi nữ thường tình thì cũng đến chết hoài ở xó cửa, sao có thể lưu danh sử sách cùng trời đất muôn đời bất hủ được ?

Các ngươi vốn dòng võ tướng, không hiểu văn nghĩa, nghe những chuyện ấy nửa tin nửa ngờ. Thôi việc đời trước hẵng tạm không bàn. Nay ta lấy chuyện Tống, Nguyên mà nói: Vương Công Kiên là người thế nào ? Nguyễn Văn Lập, tỳ tướng của ông lại là người thế nào ? Vậy mà đem thành Điếu Ngư nhỏ tày cái đấu đương đầu với quân Mông Kha đường đường trăm vạn, khiến cho sinh linh nhà Tống đến nay còn đội ơn sâu ! Cốt Đãi Ngột Lang là người thế nào ? Xích Tu Tư tỳ tướng của ông lại là người thế nào ? Vậy mà xông vào chốn lam chướng xa xôi muôn dặm đánh quỵ quân Nam Chiếu trong khoảng vài tuần, khiến cho quân trưởng người Thát đến nay còn lưu tiếng tốt !

Huống chi, ta cùng các ngươi sinh ra phải thời loạn lạc, lớn lên gặp buổi gian nan. Lén nhìn sứ ngụy đi lại nghênh ngang ngoài đường, uốn tấc lưỡi cú diều mà lăng nhục triều đình; đem tấm thân dê chó mà khinh rẻ tổ phụ. Ỷ mệnh Hốt Tất Liệt mà đòi ngọc lụa để phụng sự lòng tham khôn cùng; khoác hiệu Vân Nam Vương mà hạch bạc vàng, để vét kiệt của kho có hạn. Thật khác nào đem thịt ném cho hổ đói, tránh sao khỏi tai họa về sau.

Ta thường tới bữa quên ăn, nửa đêm vỗ gối, ruột đau như cắt, nước mắt đầm đìa; chỉ giận chưa thể xả thịt, lột da, ăn gan, uống máu quân thù; dẫu cho trăm thân ta phơi ngoài nội cỏ, nghìn thây ta bọc trong da ngựa, cũng nguyện xin làm.

Các ngươi ở lâu dưới trướng, nắm giữ binh quyền, không có mặc thì ta cho áo; không có ăn thì ta cho cơm. Quan thấp thì ta thăng tước; lộc ít thì ta cấp lương. Đi thủy thì ta cho thuyền; đi bộ thì ta cho ngựa. Lâm trận mạc thì cùng nhau sống chết; được nhàn hạ thì cùng nhau vui cười. So với Công Kiên đãi kẻ tỳ tướng, Ngột Lang đãi người phụ tá, nào có kém gì?

Nay các ngươi ngồi nhìn chủ nhục mà không biết lo; thân chịu quốc sỉ mà không biết thẹn. Làm tướng triều đình đứng hầu quân man mà không biết tức; nghe nhạc thái thường đãi yến sứ ngụy mà không biết căm. Có kẻ lấy việc chọi gà làm vui; có kẻ lấy việc cờ bạc làm thích. Có kẻ chăm lo vườn ruộng để cung phụng gia đình; có kẻ quyến luyến vợ con để thỏa lòng vị kỷ. Có kẻ tính đường sản nghiệp mà quên việc nước; có kẻ ham trò săn bắn mà trễ việc quân. Có kẻ thích rượu ngon; có kẻ mê giọng nhảm. Nếu bất chợt có giặc Mông Thát tràn sang thì cựa gà trống không đủ đâm thủng áo giáp của giặc; mẹo cờ bạc không đủ thi hành mưu lược nhà binh. Vườn ruộng nhiều không chuộc nổi tấm thân ngàn vàng; vợ con bận không ích gì cho việc quân quốc. Tiền của dẫu lắm không mua được đầu giặc; chó săn tuy hay không đuổi được quân thù. Chén rượu ngọt ngon không làm giặc say chết; giọng hát réo rắt không làm giặc điếc tai. Lúc bấy giờ chúa tôi nhà ta đều bị bắt, đau xót biết chừng nào ! Chẳng những thái ấp của ta không còn mà bổng lộc các ngươi cũng thuộc về tay kẻ khác; chẳng những gia quyến của ta bị đuổi mà vợ con các ngươi cũng bị kẻ khác bắt đi; chẳng những xã tắc tổ tông ta bị kẻ khác giày xéo mà phần mộ cha ông các ngươi cũng bị kẻ khác bới đào; chẳng những thân ta kiếp này chịu nhục đến trăm năm sau tiếng nhơ khôn rửa, tên xấu còn lưu, mà gia thanh các ngươi cũng không khỏi mang danh là tướng bại trận. Lúc bấy giờ, dẫu các ngươi muốn vui chơi thỏa thích, phỏng có được chăng ?

Nay ta bảo thật các ngươi: nên lấy việc “đặt mồi lửa dưới đống củi nỏ” làm nguy; nên lấy điều “kiềng canh nóng mà thổi rau nguội” làm sợ. Phải huấn luyện quân sĩ, tập dượt cung tên, khiến cho ai nấy đều giỏi như Bàng Mông, mọi người đều tài như Hậu Nghệ, có thể bêu đầu Hốt Tất Liệt dưới cửa khuyết, làm rữa thịt Vân Nam Vương ở Cảo Nhaị Như thế chẳng những thái ấp của ta mãi mãi vững bền mà bổng lộc các ngươi cũng suốt đời tận hưởng; chẳng những gia thuộc ta được ấm êm giường nệm, mà vợ con các ngươi cũng trăm tuổi sum vầy; chẳng những tông miếu ta được hương khói nghìn thu mà tổ tiên các ngươi cũng được bốn mùa thờ cúng; chẳng những thân ta kiếp này thỏa chí, mà đến các ngươi, trăm đời sau còn để tiếng thơm; chẳng những thụy hiệu ta không hề mai một, mà tên họ các ngươi cũng sử sách lưu truyền. Lúc bấy giờ, dẫu các ngươi không muốn vui chơi, phỏng có được không ?

Nay ta chọn lọc binh pháp các nhà hợp thành một tuyển, gọi là Binh Thư Yếu Lược. Nếu các ngươi biết chuyên tập sách này, theo lời ta dạy bảo, thì trọn đời là thần tử; nhược bằng khinh bỏ sách này, trái lời ta dạy bảo thì trọn đời là nghịch thù.

Vì sao vậy ? Giặc Mông Thát với ta là kẻ thù không đội trời chung, mà các ngươi cứ điềm nhiên không muốn rửa nhục, không lo trừ hung, lại không dạy quân sĩ, chẳng khác nào quay mũi giáo mà xin đầu hàng, giơ tay không mà chịu thua giặc. Nếu vậy, rồi đây, sau khi dẹp yên nghịch tặc, để thẹn muôn đời, há còn mặt mũi nào đứng trong cõi trời che đất chở này nữa ?

Cho nên ta viết bài hịch này để các ngươi hiểu rõ bụng ta.

(Bản dịch của Ngô Tất Tố)


Ngoài ra, có thể dễ dàng tìm thấy phép điệp, không chỉ điệp mà là “trùng trùng điệp điệp”, trong các loại “hịch” đọc tại các hội nghị tổng kết, thi đua, khen thưởng, biểu dương thành tích, đang nở rộ như nấm sau mưa, nhu chuồn chuồn vỡ tổ, ở khắp hang cùng ngõ hẻm, từ thành thị tới nông thôn, trên khắp mọi miền tổ quốc.

 

LƯU Ý: CHÉM GIÓ BÊN DƯỚI !